Ở phía nam của một thị trấn nọ có một chợ bán thực phẩm rất lớn. Trong chợ này có một cửa hàng bán cá tươi rất nổi tiếng và phát đạt. Khách đến mua hàng thường phải xếp hàng dài vì cá ở đây lúc nào cũng tươi và ngon. Ông chủ của cửa hàng này còn sở hữu một chuỗi các cửa hàng cá ở nhiều nơi khác.
Hình minh hoạ
Ông chủ cửa hàng cá đó là một người đàn ông 50 tuổi. Trong một lần được trò chuyện cùng ông, ông nói rằng: “Trước đây, việc kinh doanh của tôi chỉ đủ để nuôi gia đình thôi. Có được sự chuyển biến nhiều như thế này là do may mắn một lần tôi đã gặp được một người khách.”
Sau khi châm một điếu thuốc lá, ông kể cho chúng tôi một câu chuyện:
Vào một ngày cách đây 5 năm, có một cậu bé chừng 7–8 tuổi tới chợ để mua thức ăn. Cậu bé đi tới cửa hàng bán cá của tôi rồi ngập ngừng nói:“Bác ơi, bác bán cho cháu hai con cá chim với ạ!”
Tôi nhìn thoáng qua cậu bé, rồi bắt hai con cá chim lên bán cho cậu.
Cậu bé cầm cá rồi cho tay vào túi quần móc tiền, mãi mới lấy ra được tờ 100 đồng.
Tôi hỏi:“Là tiền lì xì của cháu hả? Chắc là không nỡ tiêu phải không?”
Hai má cậu bé đỏ ửng lên. Tôi nói:“Của cháu hết 36 đồng!” Sau đó tôi nhận tiền và trả lại 64 đồng tiền lẻ. Cậu bé nhận tiền, chào tôi rồi vội vã đi ngay.
Không ngờ sáng hôm sau, cậu bé ấy lại tới, rồi bất chợt ngập ngừng nói:“Bác ơi! Mẹ cháu hôm nay đi bệnh viện rồi…”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé.
Cậu nói tiếp, giọng run run:“Mẹ cháu lại bị bệnh rồi, hôm nay mẹ phải đến viện để mổ. Hôm qua cháu đã mua cho mẹ cá chim – món mẹ thích nhất. Có thể mẹ cháu sẽ không còn cơ hội để ăn nữa…” Cậu bé vừa nói vừa khóc, nhưng cố trấn tĩnh để nói tiếp:“Nhưng mà… mẹ cháu sau khi ăn cá chim xong đã nói với cháu: ‘Vì tham lam một chút lợi nhỏ mà vứt bỏ nhân cách của mình thì không đáng đâu con ạ!’”
Nói xong, cậu bé móc ra một tờ 100 đồng mới tinh, hai tay đưa cho tôi, mặt đầy xấu hổ:“Bác ơi… cháu xin lỗi. Hôm qua cháu đã dùng tờ tiền 100 giả để trả bác. Đây mới là tiền thật ạ!”
Đến lúc này tôi thực sự kinh ngạc. Hôm qua khi cậu bé trả tiền, tôi nhận luôn mà không hề xem xét vì nhìn vẻ chất phác của cậu, ai cũng sẽ tin tưởng.
Cậu bé tiếp tục nói, giọng nghẹn lại:“Tờ tiền giả hôm qua là tiền mẹ cháu bán hàng thu được. Mẹ cháu cất nó trong ngăn kéo. Vì mẹ bị bệnh nên đã tiêu hết tiền. Cháu muốn tiết kiệm 100 đồng cho mẹ nên đã lấy trộm nó đi mua cá. Cháu cảm ơn bác đã không trách mắng cháu…”
Tôi nghe xong mà lặng người, cảm thấy nghẹn lại nơi cổ. Một lát sau tôi tìm tờ tiền giả trong ngăn kéo và trả lại cho cậu bé. Cậu cúi đầu nhận rồi rời đi.
Tôi đứng nhìn bóng lưng cậu bé nhỏ bé ấy đi xa dần mà vẫn không thể bình tĩnh lại. Cuối cùng, đến giờ thu dọn quán, tôi đã lén lúc mọi người không để ý mà đem toàn bộ số cá biển đã ngâm formal hơn một tuần đổ hết vào thùng rác.
Về sau, mẹ cậu bé mất vì bệnh nặng không thể chữa trị. Cậu bé trở về quê học tập. Tôi cũng từ đó không gặp lại cậu lần nào. Nhưng mỗi lần nhớ đến cậu bé và người mẹ mà tôi chưa từng gặp ấy, hai má tôi lại đỏ ửng lên, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả…
Lời bàn: Trí tuệ tuyệt vời của người mẹ ấy không chỉ giúp điều chỉnh cậu con trai trở về với đạo đức đúng đắn, giáo dục cậu trở thành người tốt, mà còn cảm hóa được cả người khác. Đây thực sự là một người mẹ vĩ đại.
Hình minh hoạ
Ông chủ cửa hàng cá đó là một người đàn ông 50 tuổi. Trong một lần được trò chuyện cùng ông, ông nói rằng: “Trước đây, việc kinh doanh của tôi chỉ đủ để nuôi gia đình thôi. Có được sự chuyển biến nhiều như thế này là do may mắn một lần tôi đã gặp được một người khách.”
Sau khi châm một điếu thuốc lá, ông kể cho chúng tôi một câu chuyện:
Vào một ngày cách đây 5 năm, có một cậu bé chừng 7–8 tuổi tới chợ để mua thức ăn. Cậu bé đi tới cửa hàng bán cá của tôi rồi ngập ngừng nói:“Bác ơi, bác bán cho cháu hai con cá chim với ạ!”
Tôi nhìn thoáng qua cậu bé, rồi bắt hai con cá chim lên bán cho cậu.
Cậu bé cầm cá rồi cho tay vào túi quần móc tiền, mãi mới lấy ra được tờ 100 đồng.
Tôi hỏi:“Là tiền lì xì của cháu hả? Chắc là không nỡ tiêu phải không?”
Hai má cậu bé đỏ ửng lên. Tôi nói:“Của cháu hết 36 đồng!” Sau đó tôi nhận tiền và trả lại 64 đồng tiền lẻ. Cậu bé nhận tiền, chào tôi rồi vội vã đi ngay.
Không ngờ sáng hôm sau, cậu bé ấy lại tới, rồi bất chợt ngập ngừng nói:“Bác ơi! Mẹ cháu hôm nay đi bệnh viện rồi…”
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu bé.
Cậu nói tiếp, giọng run run:“Mẹ cháu lại bị bệnh rồi, hôm nay mẹ phải đến viện để mổ. Hôm qua cháu đã mua cho mẹ cá chim – món mẹ thích nhất. Có thể mẹ cháu sẽ không còn cơ hội để ăn nữa…” Cậu bé vừa nói vừa khóc, nhưng cố trấn tĩnh để nói tiếp:“Nhưng mà… mẹ cháu sau khi ăn cá chim xong đã nói với cháu: ‘Vì tham lam một chút lợi nhỏ mà vứt bỏ nhân cách của mình thì không đáng đâu con ạ!’”
Nói xong, cậu bé móc ra một tờ 100 đồng mới tinh, hai tay đưa cho tôi, mặt đầy xấu hổ:“Bác ơi… cháu xin lỗi. Hôm qua cháu đã dùng tờ tiền 100 giả để trả bác. Đây mới là tiền thật ạ!”
Đến lúc này tôi thực sự kinh ngạc. Hôm qua khi cậu bé trả tiền, tôi nhận luôn mà không hề xem xét vì nhìn vẻ chất phác của cậu, ai cũng sẽ tin tưởng.
Cậu bé tiếp tục nói, giọng nghẹn lại:“Tờ tiền giả hôm qua là tiền mẹ cháu bán hàng thu được. Mẹ cháu cất nó trong ngăn kéo. Vì mẹ bị bệnh nên đã tiêu hết tiền. Cháu muốn tiết kiệm 100 đồng cho mẹ nên đã lấy trộm nó đi mua cá. Cháu cảm ơn bác đã không trách mắng cháu…”
Tôi nghe xong mà lặng người, cảm thấy nghẹn lại nơi cổ. Một lát sau tôi tìm tờ tiền giả trong ngăn kéo và trả lại cho cậu bé. Cậu cúi đầu nhận rồi rời đi.
Tôi đứng nhìn bóng lưng cậu bé nhỏ bé ấy đi xa dần mà vẫn không thể bình tĩnh lại. Cuối cùng, đến giờ thu dọn quán, tôi đã lén lúc mọi người không để ý mà đem toàn bộ số cá biển đã ngâm formal hơn một tuần đổ hết vào thùng rác.
Về sau, mẹ cậu bé mất vì bệnh nặng không thể chữa trị. Cậu bé trở về quê học tập. Tôi cũng từ đó không gặp lại cậu lần nào. Nhưng mỗi lần nhớ đến cậu bé và người mẹ mà tôi chưa từng gặp ấy, hai má tôi lại đỏ ửng lên, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả…
Lời bàn: Trí tuệ tuyệt vời của người mẹ ấy không chỉ giúp điều chỉnh cậu con trai trở về với đạo đức đúng đắn, giáo dục cậu trở thành người tốt, mà còn cảm hóa được cả người khác. Đây thực sự là một người mẹ vĩ đại.
Last edited: